Bạo động, tiếng gào tuyệt vọng của quân chiến bại - Người Đưa Tin -->

Breaking

Post Top Ad

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2016

Bạo động, tiếng gào tuyệt vọng của quân chiến bại


Bạo động, tiếng gào tuyệt vọng của quân chiến bại (Ảnh tư liệu)

Khi Obama đắc cử TT 8 năm về trước, trong thành phần cử tri bỏ phiếu cho ứng cử viên John McCain lắm người không thích kết quả bầu cử nhưng không ai biểu tình phản đối. Và lại càng không có một ai thừa nước đục thả câu, xuống đường chỉ với mục đích đập phá, hôi của, giống như bọn vô lại đã từng làm ở Louisiana trong trận bão Katrina và tại Baltimore cách đây không lâu sau vụ một nghi phạm da đen chết trong xe giải tù của cảnh sát.

Trong thời gian vận động tranh cử, bà Hillary đã nói "half of Trump supporters are deplorables". Bà đã nói bậy, nhưng nay câu nói này của bà có thể áp dụng cho đám người hiện đang biểu tình chống đối chiến thắng của Donald Trump. Tại sao? Những người hiện đang quậy phá tại các thành phố Oakland, Portland... chắc chắn là những người ủng hộ Hillary, "Hillary supporters". Không chấp nhận kết quả của một cuộc bầu cử hoàn toàn hợp pháp, hợp hiến, họ có nhiều cách để phản đối, không nhất thiết phải xuống đường đập phá. Họ làm vậy vì họ là những người thiếu tự trọng, đáng khinh, "deplorables".

Bạo động, đập phá, trong nhất thời, có thể được xem là hành động điên cuồng của kẻ tuyệt vọng. Khác chăng, họ không phải là những người tuyệt vọng. Họ là những người đã bị giáo điều, kinh điển của đảng Dân chủ làm cho hư hỏng. Hành động của họ chẳng khác nào hành động của một đứa bé ăn vạ, chổng mông mà gào "temper trantrums", khi bất ngờ không được cha mẹ nuông chiều như thường lệ. 8 năm dưới chế độ Dân chủ là 8 năm những đứa trẻ này được nuông chiều đến mức đâm ra hư hỏng. Người da đen tự hào, vỗ ngực hãnh diện khi thấy một người cùng màu da của họ chễm chệ chiếm ngự tòa Bạch Ốc nhưng tiếc thay, họ đã hãnh diện, tự hào đến mức trở thành kiêu binh. Xung đột giữa những người khác chủng tộc, giữa nhân viên công lực và người dân không cùng màu da chưa bao giờ diễn ra với mức độ đáng ngại như trong thời gian 8 năm Obama tại chức.

Xin đổi chỗ cho con được qua Mỹ! Xin cám ơn!
Bọn người chống đối bạo động không phải không có đồng minh. Đồng minh của họ là những người to tiếng đòi bỏ nước mà đi vì không chấp nhận Trump là Tổng thống. Giống như thành phần trên, các phần tử này là những người thiếu tự trọng. Họ chưa đối đầu với một sự đàn áp nào, chưa từng ngồi một ngày tù vì chống đối chế độ, tính mạng không hề bị đe dọa, tự do của họ chưa từng bị tước bỏ nhưng vẫn đòi bỏ nước mà đi. Đòi bỏ nước mà đi trong hoàn cảnh này, tư cách họ không hơn những người vô tổ quốc, thua xa những người Mễ, Trung Mỹ nhập cảnh lậu.

Càng buồn cười và tội nghiệp hơn nữa, trong số những người đó có cả chánh án Ruth Bader Ginsburg của Tối Cao Pháp Viện. Xin nhắc lại, Ginsburg đã được Bill Clinton đề cử vào TCPV và chính thức nhậm chức ngày 10 tháng 8 năm 1993. Tin chắc Hillary sẽ thắng cử, bà ta đã phát biểu với báo New York Times rằng “Tôi không thể tưởng tượng được nơi này sẽ ra như thế nào – tôi không thể tưởng tượng được quốc gia này sẽ như thế nào nếu Donald Trump là Tổng Thống...” Không ngần ngại, bà lên giọng “Trump là một tên giả dối và nếu hắn thắng, tôi sẽ bỏ Mỹ mà đi Tân Tây Lan!” Ai có thể tưởng tượng được những câu nói như vậy thoát ra từ cửa miệng của một chánh án Tối Cao Pháp Viện, một người có quyền đưa ra những phán quyết tối hậu về những vấn đề liên quan đến Hiến Pháp. Đất nước này còn ra cái thể thống gì khi một vị quan tòa của Tối Cao Pháp Viện sẳn sàng bỏ nước ra đi chỉ vì không đồng ý với kết quả của một cuộc bầu cử đã được tiến hành đúng theo tinh thần Hiến Pháp, một văn kiện mà bà chánh án phải thuộc nằm lòng và hiểu đứng đắn từng hàng, từng chữ.

Thật tội nghiệp và đáng thương cho người quan tòa “liberal” này. Cái tin Donald Trump thắng cử đến với bà như một cái tát. Bây giờ thì cháy nhà lòi mặt chuột. Bà muối mặt. Bà xấu hổ, ngượng ngùng. Nếu bà có phép độn thổ, có lẽ bà đã biến rồi. Không độn thổ được, không đằng vân được, lại càng không dám bỏ cái ghế chánh án TCPV quá thơm, bà đành nuốt nhục và nói “Tôi rất lấy làm tiếc đã có những lời phát biểu không đẹp như thế...Người ta đã không cố vấn tôi đứng đắn.” Biết mình đã làm một chuyện hết sức điên rồ, bà tỏ ý hối hận “Đã là quan tòa thì không nên bày tỏ cảm tưởng về các ứng cử viên..”

Giống như bà chánh án Ginsburg, Hillary vừa bại trận đã vội nói với người chiến thắng “tôi muốn làm việc với ông”! Nếu còn chút danh dự và lòng tự trọng của người chiến bại, có lẽ bà không vội nói lên những lời như thế. Bà nên để cho người chiến thắng chìa cành ô liu ra. Như vậy mới có thể tạm xem bà có chút tư cách của một mệnh phụ phu nhân, mẫu nghi thiên hạ.

Định luật bất biến trong đời sống này là, cái gì lên cao cực điểm sẽ đi xuống, và cái gì xuống đến tận cùng sẽ phải đi lên. Đất nước này đã xuống đến tận cùng sau 8 năm trong tay đảng Dân Chủ thì bây giờ ắt hẳn đến phút phải đi lên. Những hành động đáng khinh, những tiếng gào tuyệt vọng đáng tởm của bọn người chống đối kết quả bầu cử rồi sẽ qua đi, nhưng những hình ảnh xấu xa họ để lại trong lòng những người yêu nước, tôn trọng hiến pháp sẽ khó phai mờ.

Và với những ai đòi bỏ nước mà đi, cứ để họ đi. Bà chánh án Ginsburg còn chờ gì nữa mà không lấy vé máy bay đi Tân Tây Lan. Một số tài tử, minh tinh Hollywood đòi đi vì không thích kết quả bầu cử, đừng phí thì giờ, con đường “lưu vong” đang rộng mở. Quốc gia này, đất tạm dung của người Việt tỵ nạn sẽ tốt dẹp hơn khi không còn những con người không tôn trọng hiến pháp, quấy rối an ninh trật tự công cộng như bọn người chống đối ở Oakland, Portland. Quốc gia này sẽ tốt đẹp hơn khi không có những vị chánh án sai lầm từ trong tư tưởng như bà Ruth Bader Ginsburg. Quốc gia này sẽ tốt đẹp hơn khi không có những ứng cử viên lem nhem, hành vi mờ ám, biết luật nhưng cố tình phạm luật "chấp pháp nhưng phạm pháp" rồi dùng quyền thế cá nhân bao che để được ung dung sống trên đầu trên cổ dân lành.

Cứ để cho lũ trẻ hư hỏng gào khóc. Khản tiếng, đói sữa, khát nước, chúng sẽ ngưng. Cứ để cho bọn người không thích đất nước Hoa Kỳ đi tìm một chỗ tốt hơn cho họ. Đừng ngạc nhiên khi một ngày kia họ sẽ trở về, và ngượng ngập nói “chúng tôi đã sai lầm”, giống như bà chánh án Tối Cao Pháp Viện tay chân thân tín của cựu tổng thống Clinton.

Muỗi Cà Mau
FB VietHai Tran

* Bài phản ánh văn phong và quan điểm riêng của tác giả

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad