Về mặt bầu cử, chúng ta thấy đại biểu được phân bổ cho các ngành, thí dụ như Bộ A được phân bổ 5 ghế, Bộ B được 6 ghế… Và những người này, có khi công tác tận Hà Nội nhưng đưa về Đồng Nai Tiền Giang Cà Mau để ứng cử, người dân chưa hề nghe tên và ứng cử viên có khi cũng không xuất hiện tại địa phương nhưng kết quả chín mươi mấy phần trăm, nên những kết quả này không nói lên điều gì.
Trừ một vài nhà sư hay linh mục, doanh nhân… chiếm không quá vài phần trăm, còn lại thì cán bộ hành pháp cả.
Cho nên đại biểu quốc hội đấu đá nhau trong nghị trường thực chất là bộ này đấu với ngành nọ mà thôi. Dĩ nhiên vẫn có chút kích thích sự minh bạch thông tin nhưng không nên kỳ vọng quá nhiều là những người đại diện cho dân đang đấu tranh với chính quyền.
Ví dụ như ông Nguyễn Sĩ Cương, có đôi lần phát biểu làm cho dân nghe bùi tai nhưng đó chỉ là làm màu, vì sau đó ông này đã kiến nghị Bộ công an xem xét khởi tố những người dân nào đã nói xấu bộ trưởng.
Các ông đại biểu khác cũng vậy. Gặp dịp thì nói vài câu làm quà cho vui còn bản chất vẫn là cán bộ hành pháp.
Ông Lưu Bình Nhưỡng cũng không hề ngoại lệ. Đừng luyến tiếc khi ông ấy dừng cuộc đấu, đừng tin nhiều khi ông ấy thề thốt này kia. Ngay cả những con số ông ấy đưa ra cũng thật giả khôn lường.
Tôi vừa đọc lại một bài viết trên báo Tuổi Trẻ vào năm 2015, khi ông Tập Cận Bình thăm quốc hội Việt Nam. Xem bài này để thấy ông Tập đang thăm một “chính phủ mở rộng” với tên gọi là “quốc hội”.
FB Trần Đình Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét