Không dễ, sau lưng những siêu tỉ phú làm ăn với Trung cộng như Mike Bloomberg, còn có cả đống chính trị gia thuộc cả hai đảng Dân chủ và Cộng hoà được các công ty mua chuộc dưới đủ mọi hình thức, để bảo vệ và ban hành những luật lệ có lợi cho họ.
Donald Trump cô đơn trong trận chiến! Trong rủi ro lại có cái may. Thứ hai 2/3/2020 Tổng thống Donald Trump, Phó Tổng thống Mike Pence và toàn bộ ban tham mưu chống dịch Coronavirus của chính phủ đã họp tại Tòa Bạch Ốc cùng với đại diện các công ty bào chế dược phẩm, nội dung chưa được công bố, nhưng yêu cầu các hãng phải trở về Mỹ chắc sẽ là ưu tiên hàng đầu?
Coronavirus trở thành rào cản kiên cố ngăn ngừa những vận động (lobby) mờ ám giữa công ty và các chính trị gia, đố ông bà Thượng Nghị sĩ hay Dân biểu nào dám lên tiếng chống lại việc này, nhất là đang ở mùa bầu cử?
Tổng thống không có quyền bắt các công ty phải làm theo ý mình, nhưng ông có quyền đánh thuế cao những sản phẩm xuất xứ từ Trung Cộng. Trong mùa bầu cử, chính trị gia nào cổ vũ chuyện giao thương với Trung cộng sẽ là kém khôn ngoan.
Thiên thời, địa lợi, nhân hoà là lúc này.. Trời đã sinh ra Tập, sao lại còn đẻ ra Trump, lại thêm siêu vi khuẩn Coronavirus? Đúng là "hoạ vô đơn chí, phúc bất trùng lai"!
2. Tương lai Trung Cộng?
Coronavirus đã chứng minh cho thế giới thấy Trung Cộng không hùng mạnh như nhiều quốc gia lầm tưởng! Họ bối rối, che đậy khi phải đương đầu với bệnh dịch.
Họ cho phép WHO vào, trong phái đoàn đó có hai chuyên gia CDC của Mỹ, nhưng nêu lý do an ninh nên vẫn chưa cho WHO đến Vũ Hán, mọi người cứ ở yên trong khách sạn và chính quyền sẽ cung cấp thông tin. Có gì mà che đậy?
Qua nói chuyện với một vị cựu Giáo sư Đại học Khoa Học Sài Gòn trước năm 1975 và sau này thầy vẫn còn tiếp tục dậy học tại Đại học Tổng Hợp, chúng tôi được nghe nhiều nhận xét rất đáng chú ý:
- Nhẹ ra, nếu Trung cộng ngăn được siêu vi khuẩn Coronavirus từ nay đến cuối tháng 3/2020, thì nền kinh tế của họ rơi xuống mức nguy hiểm. Các công ty nước ngoài sẽ từng bước bỏ chạy, hằng triệu triệu nhân công lâm vào tình trạng thất nghiệp. Kỹ nghệ du lịch, khách sạn, hàng không, hàng hải đến Hoa Lục sẽ ít đi. Nuôi 1 tỷ 400 triệu dân không dễ, để số đông này thất nghiệp, đảng cộng sản sẽ lung lay. Danh xưng "công xưởng sản xuất toàn cầu" trôi sông ra biển!
- Nếu Coronavirus kéo dài trên 6 tháng! Tập Cận Bình sẽ mất ngôi, nội bộ đảng xâu xé, chia năm xẻ bảy. Bảo tan hàng một đất nước khổng lồ như Trung cộng thì chưa dám nói, nhưng hiện tượng vỡ từng mảnh có thể xảy ra. Bắc Kinh mất quyền lực, trên bảo dưới không nghe! Theo nhận xét của vị giáo sư, Trung cộng là một tập họp miễn cưỡng nhiều sắc dân khác nhau dưới sức mạnh của bạo lực chuyên chính.
Ai dám nói Tây Tạng hạnh phúc dưới ngọn cờ Tập Chủ tịch? Tân Cương và sắc dân Ngô Duy Nhĩ đang bị tập trung hằng triệu người trong trại cải tạo có chịu ngồi yên không? Chưa nói đến Hồng Kông bất khuất, Đài Loan đứng thẳng lưng!
3. Thương chiến Mỹ-Trung. Công tâm mà nói, Coronavirus làm thiệt hại toàn cầu, không quốc gia nào thoát khỏi. So sánh sự thiệt hại giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng, cả hai đều lãnh đủ, nhưng đất nước của Tập Cận Bình bị nặng nhất vì dân số đông + thu nhập GDP của người dân Trung Cộng thua xa người Mỹ + cán cân thâm hụt thương mại cách biệt giữa hai quốc gia (Trung Cộng xuất khẩu qua Mỹ nhiều hơn hàng hoá Mỹ bán qua Trung Cộng) + Mỹ có rất nhiều đồng minh, và thực tế Hoa Kỳ nhập khẩu từ Mexico, và Canada nhiều hơn Trung Cộng.
Hai võ sĩ đang đánh nhau trên võ đài chính trị và quyền lợi dân tộc, một bên lép vế, bên kia sẽ không ngần ngại bồi thêm vài đòn hiểm.
Trump sẽ tiếp tục khen Tập là bạn tốt nhưng cũng không quên nhắc khéo, bạn nhớ thi hành thoả hiệp giai đoạn 1 vừa mới ký. "Chết Ngộ dzồi!"
4. Trật tự mới trên thế giới hình thành. Coronavirus loại bỏ vai trò độc quyền nhân công rẻ toàn cầu của Trung Cộng. Điều này chắc chắn xảy ra, không một quốc gia hay hãng xưởng nào, từ nay lại dại dột đem tất cả trứng bỏ vào một rổ! Với dân số hơn 1 tỷ 400 triệu người, ít nhất vài trăm triệu công nhân Hoa Lục sẽ mất việc vì sự ra đi của các hãng.
Cố Tổng thống Park Chung Hee, người đưa đất nước Hàn Quốc từ nghèo khó lên thịnh vượng, từng nói: "Trong đời sống con người, kinh tế phải đi trước chính trị và văn hoá" (In human life, economics precedes politics or culture.) Dân chúng không thể nhai khẩu hiệu chính trị để sống, họ cũng không ăn điểm tâm bằng bánh vẽ!
Thất nghiệp sẽ thành cơn bão Tsunami quét sạch đảng cộng sản, hậu Coronavirus chính là cơn ác mộng mang tên thất nghiệp!
- Nhiều người lập luận chuyện này không dễ! Các công ty không thể bỏ những công xưởng nơi họ tốn hằng đống tiền ra xây một sớm, một chiều.... Khoảng năm 1999 chúng tôi được công ty Lee Hecht Harrison thuê để huấn luyện cho những công nhân may quần Jean cho hãng Levis Strauss tại thành phố Amarillo, Texas, chuẩn bị và hướng dẫn cho họ vì nhà máy sẽ đóng cửa và rời qua Mexico ngay sát biên giới. Tôi đã rùng mình khi đi qua những công xưởng với hằng trăm máy may, không có người làm việc, bọc vải phủ kín, và một phân xưởng cả ngàn công nhân trước đây, giờ chỉ còn vài ngọn đèn vàng. Cơ sở vật chất chẳng là gì cả, các ông bà chủ đã thu vốn lại từ kiếp nào rồi, đám máy may bây giờ chỉ là đồ cũ phế thải. Các công ty lớn họ nhìn về phía trước cả chục năm, thời giờ đâu để ý đến đám máy móc lỗi thời!
- Rời Trung cộng, các công ty kỹ nghệ cao như điện tử... lấy đâu ra người thay thế?
Nói về nhân lực, đừng quên đất nước Ấn Độ với dân số ngang ngửa Trung Cộng + trình độ khoa học kỹ thuật của người Ấn cao hơn Tàu rất nhiều + Ấn Độ là đất nước tự do, luật lệ rõ ràng, công ty không sợ bị ăn hiếp như làm việc với chế độ cộng sản + đồng lương căn bản của Ấn cũng không quá cao hơn Tàu. Ngoài Ấn Độ ra, Mexico cũng là mảnh đất hứa hẹn, ngay sát cạnh Hoa Kỳ, chi phí vận chuyển cũng như thời gian tiết kiệm tối đa.
Trở ngại của Mexico là chính phủ phải làm sao dẹp được đám mafia buôn bán ma tuý, trước khi các công ty ngoại quốc đến. Không ông chủ lớn nào lại thích chuyện nhân viên bị bắt cóc và đòi tiền chuộc!
- Robot hoá, các nhà máy hiện nay đều lần lượt thay thế nhân công bằng người máy (Robot).... Nhân công rẻ không còn là một lợi thế với khoa học hiện đại. Chúng tôi đã thấy một xưởng với người máy hoạt động tại Nam Dương dưới hai chục nhân viên, so với xưởng tại Việt Nam trên dưới 1,000 công nhân là thường.
Rời Trung Cộng, bỏ cái cũ để lập lại một trật tự mới là một ý tưởng hay. Tại sao lại không làm? Bạn đọc cứ vào YouTube để xem hình ảnh hãng xe hơi Tesla của Mỹ dùng Robot như thế nào?
Với vài trăm công nhân trình độ kỹ thuật cao, điều khiển Robot, một năm họ sản xuất hơn 20,000 chiếc xe!
- Kỹ nghệ thấp như may mặc, giày da, túi xách thì sao? Thật ra, trong nhiều năm qua các công ty trong những nghành này đã rời Trung Cộng rồi, họ không còn được ưu đãi, cũng như lương công nhân cao. Nếu còn, các nhà máy bên Trung Cộng là những nơi sản xuất nguyên liệu và việc may vá, lắp ráp sản phẩm hầu như rất ít.
Việt Nam, Campuchea, Mayanmar, Pakistan, El Salvador... còn rất nhiều quốc gia khác sẵn sàng đón nhận những công ty này. Sau khi chiếm được miền Nam, cộng sản Bắc Việt đã không ngừng dùng chữ "phồn vinh giả tạo" để bôi bẩn chế độ Việt Nam Cộng Hòa và che đậy những cái lạc hậu, xấu xa của chế độ xã hội chủ nghĩa.
Bây giờ câu nói đó áp dụng vào Bắc Kinh và Hà Nội là đúng nhất, những tòa nhà cao ngất ngưởng, khách sạn 5, 6 sao mọc lên như nấm, quán ăn, quán nhậu lúc nào cũng đông khách.... Coronavirus quét sạch tất cả, sau những phấn son hào nhoáng chỉ còn là bộ mặt trơ trẽn, phồn vinh giả tạo của một xã hội không có thực lực, ngoài kỹ nghệ làm công. Du lịch không có thì khách sạn trở thành những toà nhà hoang!
Nhân loại đã vượt qua thời đại dùng sức mạnh "cơ bắp". Để ngăn ngừa đại dịch Coronavirus chúng ta cần đến "trí tuệ".
Các bạn tại Việt Nam để ý, khi đảng cộng sản còn tự hào, quảng cáo về lợi thế giá lao động rẻ, họ đang đưa cả đất nước đi giật lùi về kỷ nguyên 0.4 thay vì 4.0.
Khi bè lũ Ba Đình rêu rao khẩu hiệu: "Xuất cảng lao động là nhiệm vụ chính trị" chúng đang biến thế hệ trẻ, tương lai của đất nước thành "osin" của thế giới.
Tiến sĩ Alan Phan nhắn nhủ chúng ta trước khi ông về trời: "Đôi khi phải mạnh dạn dẹp bỏ căn nhà cũ nát để xây căn nhà mới.. Nhưng rất tiếc chúng ta vẫn sống trong khu ổ chuột hoài, vì có người vẫn thu được tiền nhà không muốn phá đi." Tại sao chúng ta cứ phải đi cày, đầu tắt mặt tối, đóng thuế cho bọn lưu manh chỉ để thuê một cái ổ chuột?
Đã đến lúc phải lập lại một trật tự mới! Chính mỗi người Việt trong và ngoài nước phải làm điều này!
© Nguyễn tường Tuấn
VNQVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét