Chúng ta sống và thể hiện mình bằng giá trị nhân cách và thực lực của bản thân, chứ không phải đo độ sang - bần qua đôi giày, chiếc dép.
Còn anh khác, chỉ mang những đôi giày cực kì bình thường, có thể còn không đến dạng super fake kiểu những bạn trẻ khác hay mang. Mà đằng sau dáng vẻ chẳng gì hào nhoáng ấy, lại là cái mác giám đốc trẻ điều hành cả một công ty lớn, và một bộ não có trí thông minh khá khủng.
Thế thì sao? Bạn nhìn vào cái áo, chiếc quần, đôi giày, mặt ngoài họ thể hiện để đánh giá, hay tiếp xúc rồi mới hiểu ai là người có đẳng cấp và thành công hơn ai?
Có thể bạn giàu tiền cha tiền mẹ, bạn có của ông của bà, bạn mua được đôi giày chính hãng, không đồng nghĩa bạn được quyền lên tiếng chê bai những người mang giày fake nhưng được mua bằng chính đồng tiền mồ hôi nước mắt của họ.
Bạn tự mình làm được nhiều tiền, bạn giỏi, bạn có tài, bạn mua một đôi giày chính hãng Sneaker, Nike, Adidas, ... với giá hàng triệu đồng, cũng chẳng có nghĩa là bạn có quyền lên tiếng phán xét những người đi giày fake, và chẳng giàu như bạn.
Chúng ta sống và thể hiện mình bằng giá trị nhân cách và thực lực của bản thân, chứ không phải đo độ sang - bần qua đôi giày, chiếc dép.
Có những bạn họ thích chơi giày, họ đam mê, họ khao khát, họ cũng muốn cầm hàng triệu bạc trong tay để hiên ngang bước vào cửa hàng và chọn cho mình một đôi Sneaker, New Balance real thật mãn nhãn. Nhưng có thể điều kiện của họ không cho phép, khả năng kinh tế của họ không đủ, hoặc họ dư sức nhưng không thích phung phí tiền bạc vào những thứ đắt tiền như vậy. Thì họ chọn một đôi giày cực bình thường thôi.
Người khác nhìn vào thì bảo fake, kẻ biết chơi giày thì cười nói là đồ dỏm. Nhưng thật ra so với ánh nhìn trân quý đồng tiền của họ, và sự yêu thích mà họ dành cho đôi giày của chính mình, thì đã rất đáng xem trọng rồi!
Đừng so sánh tại sao ở các nước Anh, Úc, Mỹ ... có điều kiện mua và sưu tầm những đôi giày real còn Việt Nam mình thì không thể. Hãy nhìn lại mức sống, mức lương, giá cả thị trường và hàng trăm thứ linh tinh khác trong cuộc sống để chi toan, thì sẽ tự hiểu.
Chỉ là một điều, bản thân mỗi chúng ta đều nên tự thành thật với chính mình và người khác, cũng như đừng có ác ý hay cay nghiệt với bất cứ ai.
Mang giày fake thì cứ gật đầu, ừ mình chưa có điều kiện để chọn một đôi chính hãng như người khác. Đừng vì ngại mình mang đôi fake, mà ai hỏi đến cũng khẳng khái bảo là giày chính hãng, hàng đập hộp, hàng triệu bạc.
Mang giày chính hãng thì tự hào vì mình có điều kiện hơn những người khác để sắm một đôi giày tốt. Nhưng đừng vì chút thiệt hơn đó mà soi mói, khinh bỉ hay dè bỉu những người mang đôi fake khác mình.
Sống tốt hay không, thành công hay thất bại, là do nhân tâm và ý thức. Không phải vẻ bề ngoài cấu tạo nên.
ĐỪNG BAO GIỜ ĐÁNH GIÁ CON NGƯỜI QUA BỀ NGOÀI CỦA HỌ
Vẻ bề ngoài, suy cho cùng cũng chỉ là một lớp vỏ bọc. Có thể đó là vỏ bọc xấu xí của một nhân cách cao đẹp hay cũng có thể là lớp ngụy trang hào nhoáng cho một trái tim đen.
Ở một ngôi làng nọ có người đàn ông nghèo khổ, tàn tật tên là Pundit. Anh không có bất cứ một thứ gì ngoài bộ quần áo rách tả tơi trên người. Nhưng đổi lại, Pundit có một trí thông minh khác người. Anh am hiểu mọi lĩnh vực trong cuộc sống và thuộc làu Kinh Thánh.
Vì quá nghèo mà không có khả năng lao động nên Pundit phải đi xin ăn. Anh đi từ nhà này sang nhà khác và cầu xin: "Làm ơn cho tôi một chút gì để ăn được không?".
Nhưng đi đến đâu anh cũng gặp phải ánh mắt khinh miệt vì bộ quần áo "rách như tổ đỉa" của mình. Mọi người đều nghĩ anh bị điên và xua đuổi: "Đi đi!".
Bỗng một hôm anh được cho một bộ quần áo mới. Khoác bộ cánh mới trên người, Pundit quay trở lại xin ăn những nhà trước đây anh đã từng xin. Khi đến ngôi nhà đầu tiên, chủ nhà mở cửa và niềm nở nói: "Mời anh vào nhà. Chúng tôi rất vui nếu được mời anh một bữa ăn".
Pundit ngồi vào bàn. Trước mặt anh là rất nhiều món ăn ngon, nào là súp, nào là thịt gà, nước ngọt... Nhưng Pundit không ăn ngay, mà từ từ lấy một miếng thịt nguội và "đút" cho bộ quần áo mới của mình: "Ăn! Ăn đi!"
Tất cả mọi người trong nhà đều rất ngạc nhiên và không hiểu anh ta đang làm cái quái gì. Họ thắc mắc: "Quần áo thì làm sao ăn được thức ăn? Anh bị điên à?".
Pundit liền đáp trả: "Tôi thực lòng biết ơn bộ quần áo mới này vì nhờ nó mà tôi đã có bữa ăn ngày hôm nay. Chỉ mấy hôm trước thôi, chính tôi đã đến hỏi xin cơm ở ngôi nhà này nhưng bị xua đuổi.
Đúng là tôi có tất cả nhờ vào bộ quần áo mới. Vậy nên tôi phải cảm ơn nó, cho nó ăn".
Đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ, nếu chưa tiếp xúc bạn đừng nhận xét về ai. Sẽ rất tuyệt nếu một ai đó là sự kết hợp hoàn hảo của trí tuệ và nhan sắc. Nhưng trên đời này, có bao nhiêu người may mắn nhận được sự hoàn hảo kia?
Một vẻ bề ngoài xấu xí nhưng đó có thể là vỏ bọc của một tâm hồn đẹp, một nhân cách đẹp. Có tiếc không khi ta bỏ lỡ những người tốt với ta thực sự chỉ vì lớp áo, lớp quần?
Sưu Tầm
Vẻ bề ngoài, suy cho cùng cũng chỉ là một lớp vỏ bọc. Có thể đó là vỏ bọc xấu xí của một nhân cách cao đẹp hay cũng có thể là lớp ngụy trang hào nhoáng cho một trái tim đen.
Ở một ngôi làng nọ có người đàn ông nghèo khổ, tàn tật tên là Pundit. Anh không có bất cứ một thứ gì ngoài bộ quần áo rách tả tơi trên người. Nhưng đổi lại, Pundit có một trí thông minh khác người. Anh am hiểu mọi lĩnh vực trong cuộc sống và thuộc làu Kinh Thánh.
Vì quá nghèo mà không có khả năng lao động nên Pundit phải đi xin ăn. Anh đi từ nhà này sang nhà khác và cầu xin: "Làm ơn cho tôi một chút gì để ăn được không?".
Nhưng đi đến đâu anh cũng gặp phải ánh mắt khinh miệt vì bộ quần áo "rách như tổ đỉa" của mình. Mọi người đều nghĩ anh bị điên và xua đuổi: "Đi đi!".
Bỗng một hôm anh được cho một bộ quần áo mới. Khoác bộ cánh mới trên người, Pundit quay trở lại xin ăn những nhà trước đây anh đã từng xin. Khi đến ngôi nhà đầu tiên, chủ nhà mở cửa và niềm nở nói: "Mời anh vào nhà. Chúng tôi rất vui nếu được mời anh một bữa ăn".
Pundit ngồi vào bàn. Trước mặt anh là rất nhiều món ăn ngon, nào là súp, nào là thịt gà, nước ngọt... Nhưng Pundit không ăn ngay, mà từ từ lấy một miếng thịt nguội và "đút" cho bộ quần áo mới của mình: "Ăn! Ăn đi!"
Tất cả mọi người trong nhà đều rất ngạc nhiên và không hiểu anh ta đang làm cái quái gì. Họ thắc mắc: "Quần áo thì làm sao ăn được thức ăn? Anh bị điên à?".
Pundit liền đáp trả: "Tôi thực lòng biết ơn bộ quần áo mới này vì nhờ nó mà tôi đã có bữa ăn ngày hôm nay. Chỉ mấy hôm trước thôi, chính tôi đã đến hỏi xin cơm ở ngôi nhà này nhưng bị xua đuổi.
Đúng là tôi có tất cả nhờ vào bộ quần áo mới. Vậy nên tôi phải cảm ơn nó, cho nó ăn".
Đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ, nếu chưa tiếp xúc bạn đừng nhận xét về ai. Sẽ rất tuyệt nếu một ai đó là sự kết hợp hoàn hảo của trí tuệ và nhan sắc. Nhưng trên đời này, có bao nhiêu người may mắn nhận được sự hoàn hảo kia?
Một vẻ bề ngoài xấu xí nhưng đó có thể là vỏ bọc của một tâm hồn đẹp, một nhân cách đẹp. Có tiếc không khi ta bỏ lỡ những người tốt với ta thực sự chỉ vì lớp áo, lớp quần?
Sưu Tầm
© Huỳnh Khải Vệ
Sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét