Tạ Phong Tần: Chuyện dài về Điếu cày Nguyễn Văn Hải - Người Đưa Tin -->

Breaking

Post Top Ad

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2018

Tạ Phong Tần: Chuyện dài về Điếu cày Nguyễn Văn Hải


Trinity Hồng Thuận Đảng Việt Tân (trái), Diệu Quyên vợ Trúc Hồ (giữa) và Điếu cày Nguyễn Văn Hải (phải)

KỂ CHUYỆN ĐIẾU CÀY

Điếu Cày ơi Điếu Cày. Dỏng tai lên nghe cho rõ này:

1- Ông còn nhớ khi ông mới qua Mỹ ông hùng hồn tuyên bố ông “phục hoạt” CLB NBTD như thế nào không? Và kết quả bây giờ CLB NBTD tự động giải tán là thực tế ko thể chối cãi, ông ko thấy nhục sao? CLB lúc đó có 11 người. Ông đừng nói là Tạ Phong Tần mới qua Mỹ có một tháng rưỡi mà TPT dụ dỗ tất cả 9 thành viên CLB già trẻ bé lớn đều nghe lời TPT, bỏ ông lại trơ trọi một mình nghen.

2- Nếu ông có giấy chủ quyền căn phòng số 8 Nguyễn Thái Học quận 1 để chứng minh đó không phải là phòng của Công ty Công Trình Công Cộng cho thuê thì ông trưng ra đi. Ở SG ông cho người ta thuê nhà quá nhiều (bị buội tội trốn thuế vì cho thuê nhà ko nộp thuế) há ông ko biết nguyên tắc chủ nhà cho thuê thích lấy lại nhà là quyền của chủ, người đi thuê ko thể làm gì khác là dọn đi nơi khác?

3- Ông bất nghĩa bất nhân bỏ rơi chị Dương Thị Tân là bằng chứng hiển nhiên ai cũng nhìn thấy. Là thằng đàn ông chân chính nếu thấy ko thể đáp lại tình cảm của chị Tân thì nên dứt khoát rõ ràng, đừng nhận sự hy sinh của chị Tân, đừng viết đơn “chỉ định người thăm nuôi là Dương Thị Tân”, đừng viết đơn “xin kết hôn lại với Dương Thị Tân”, đừng làm thơ (hay chép của người khác?) gởi ra Thu ơi Thu à, anh ở trong tù lúc nào cũng nhớ Thu, Thu là ánh sáng gì gì đó của anh, đừng ép lá cây vô thơ gởi cho chị Tân… (Thu là tên thường dùng ở ngoài của chị Tân), rồi bây giờ ông đổ thừa lại chị Tân “tự nguyện”. Tất cả đơn từ, giấy tờ đó công an trại giam đều giữ hết, chỉ có “bài thơ” bút tích của ông, lá cây khô thì chị Tân mang về. Điều đó lý giải tại sao từ khi qua Mỹ ông né tránh cờ vàng, ông né tránh đề cập đến hồ bả chó, ông né tránh nói đến tội ác cộng sản và lật đổ cộng sản, mà ông bất chấp thủ đoạn để gom $ cho cá nhân ông.

4- Ông đe doạ làm cho Uyên Vũ “ko có chổ đứng ở Cali, hết nuôi vợ con” nếu UV ko chịu cắm đầu làm việc cho ông, thì Uyên Vũ và Điệp (cựu thành viên CLB NBTD) còn sống sờ sờ ở Little SG đó, ông có mời được vợ chồng UV “ủng hộ” ông như ngày trước ko?

5- Ông có dám mời tất cả cựu thành viên CLB NBTD họp mặt lại lần nữa về chuyện CLB ko? Tôi tuy nghèo nhưng vẫn sẳn sàng bỏ tiền ra tài trợ cho buổi họp mặt đó.

6- Ông giao cho Nguyễn Thiện Thành làm thủ quỹ, mà ông giành hết phần giữ tiền, tự ý chi tiền. Ai ủng hộ cho CLB ông đều hốt hết, anh Thiện Thành chưa từng cầm một đồng nào, nhưng ông ko biết rằng một năm trời Thiện Thành sát cánh ủng hộ ông, Thiện Thành có ghi sổ hết. Họp CLB lần đầu Thiện Thành công bố số tiền Mạnh Thường Quân ủng hộ CLB gần cả 100 ngàn $, ông ko chối được tổng số thu Thiện Thành đưa ra, nhưng ông không giải trình được số chi. Tính đi tính lại (anh em tạm tin là những khoản đó ông có chi) thì vẫn còn hụt hơn 10 ngàn $. Anh em cho ông kỳ hạn nửa tháng sau phải có quyết toán chính xác thì ông kéo dài ra một tháng, rồi ông báo rằng đã chi hết 10 ngàn đó luôn, quỹ ko còn đồng nào. Ko ai kiểm chứng được thực tế số chi của ông. Nhưng lúc này mọi người đã quá chán ngán ông và cái CLB NBTD của ông rồi, nên ko ai cần làm rõ về số tiền đó nữa, ai cũng tuyên bố rút lui khỏi CLB nên coi như cúng rằm tháng 7 cho ông tất cả số tiền đó.

7- Ông lo chuyện bản thân ông còn chưa xong, đừng ăn phải bã con Bùi Thị Minh Hằng mà bảo tôi “đánh phá anh em” nhé. Cứt thì phải bảo là thúi, hoa hồng thì mới khen thơm. Tôi chỉ nói ra những điều có thật (ai cũng thấy rõ), thì ông lu loa tôi “đánh phá”.

Thật nực cười, nói ngay vấn đề chính đi Điếu Cày ơi. Kiểu lôi đối tượng khác vào để tung hoả mù, đánh tráo vấn đề chính, dẫn dắt dư luận vào mớ bòng bong khác của ông là kiểu nguỵ biện cả vú lấp miệng em, là đánh bùn sang ao, xưa rồi Diễm. Ông đừng bô lô ba la rồi tag 1 đống người vào cho người ta “bị đọc” kiểu bè cánh, bầy đàn, già rồi nên giữ tư cách một chút. Mắc mệt hà.

ĐIẾU CÀY VẪN KHÔNG BỎ TẬT LẼO LỰ

Thủ bút Điếu Cày gởi chị Dương Thị Tân (tên thường gọi là Thu)
1- ĐC comment với BTMH thì nói về cái phòng số 8, Nguyễn Thái Học, Quận 1; nhưng khi Tạ Phong Tần lên tiếng căn phòng đó chủ sở hữu là Công ty Công trình Công Cộng quận 1 thì ĐC lái qua nhà số 84D Nguyễn Thái Học; rồi la lên rằng ĐC mua với giá hơn 200 cây vàng, thật là mồm mép lẽo lự.

2- Nhà số 84D Trần Quốc Toản, Quận 3 bỏ trống không có người ở, lão Ngạn (Tổ trưởng dân phố) cho đục tường, xả nước bẩn vô giữa nhà, nhà cạnh bên xây dựng làm nứt tường chị Tân khiếu nại ko thằng nào giải quyết. Chị Dương Thị Tân gọi tôi về ở giữ nhà giúp, không lấy tiền thuê. Tôi bỏ tiền ra mướn người làm vệ sinh, sữa chữa, gọi thợ làm khung sắt hàn cửa ở tầng trên lại chắc chắn vì chúng nó trèo từ sân thượng vào nhà như chổ không người. Tôi chửi lộn ầm ĩ, sẳn sàng đánh nhau với với con gái lão Ngạn và bịt lỗ tường bị đục lại thì chúng mới thôi không dám xả nước qua nhà nữa. Việc này tôi có viết bài đăng trên internet, chị Lê Thị Kim Thu (dân oan) có đến nhà thăm nên chứng kiến rõ ràng. Không có tôi ngày đêm bảo vệ căn nhà ấy thì đã bị tay chân cộng sản phá tanh banh hết rồi.

3- Lúc đó chị Tân ko biết sử dụng computer, ko có smartphone, chị muốn kêu gào cho ĐC ko ai giúp, người bình thường, hàng xóm, bạn bè, họ hàng… ai cũng xa lánh chị Tân vì sợ vạ lây. Cộng sản gặp tất cả mọi người cảnh cáo người nào đến gần chị cũng là “phản động”, ngay cả cháu Luận (là cháu Điếu Cày) cũng không dám đến nhà chị Tân, chị muốn tôi sống gần gũi với chị để chị em bảo vệ cho nhau. Chị Tân muốn làm hết cách để bảo vệ, kêu cứu cho ông. Tôi là người tư vấn pháp luật cho chị Dương Thị Tân mỗi lần chị Tân vô trại giam thăm nuôi Điếu Cày, tôi thảo đơn khiếu nại giúp chị, tôi viết những bài kêu gào cho Điếu Cày (tổng số 23 bài trong Chuyên mục Vụ án Điếu Cày, hiện giờ vẫn còn trên trang http://www.taphongtan.wordpress.com). Nếu Điếu Cày bị bắt, tôi chịu im miệng như những người khác thì tôi đâu bị cộng sản khó dễ, áp lực.

4- Chị Dương Thị Tân ko phải người có đạo, tôi là người dẫn dắt, giới thiệu cho chị Tân gặp quý cha DCCT để xin lễ cầu nguyện cho Điếu Cày. Đem tiếng kêu cứu cho Điếu Cày đi xa hơn, vang rộng hơn, đánh động dư luận nhiều hơn. Tôi đang thất nghiệp nhưng vẫn bỏ ra 1 một triệu đồng mua nến trắng phát cho các giáo dân tham gia lễ cầu nguyện thắp cầu nguyện cho ĐC. Tôi biết Điếu Cày giàu có, một triệu với ông chẳng là cái gì nhưng với một người đang bị cộng sản bao vây cấm vận kinh tế, bị thất nghiệp như tôi lúc đó, thì một triệu nó lớn. Trước khi tôi bị thất nghiệp, lương của tôi (Trợ lý Trưởng Văn phòng Luật sư) chỉ có 2 triệu đồng/tháng.

5- Khi Điếu Cày bị thi hành án ra quyết dịnh buộc nộp khoảng một tỷ đồng (tôi nhớ không chính xác) vì “trốn thuế”, chị Tân đã muốn buông xuôi vì chị không có tiền, vì chị cũng rất uất ức. Chị Tân hỏi ý kiến tôi về việc có nộp tiền hay ko. Tôi đã trả lời rằng: “Chúng cố tình gởi quyết định trễ cho chị là muốn cướp nhà của chị. Chị nên vay mượn ở đâu đó nộp cho chúng nó ngay, nhà của chị trị giá thực từ một tỷ rưỡi trở lên, chúng nó chỉ mong cho chị không nộp tiền để ra quyết định kê biên tài sản, phát mãi. Rồi chúng sẽ cho đồng bọn vô mua lại với giá bèo vài trăm triệu, chị mất nhà mà nợ vẫn cứ thiếu, coi chừng chúng sẽ dòm ngó đến những căn nhà khác của chị”. Chị Tân nghe lời tôi đã đi vay nóng một tỷ đồng đến Thi hành án nộp ngay, sau đó chị về nói với tôi: “Chị vừa đến đó đã thấy có quyết định kê biên nhà ngay trên bàn làm việc của con Trưởng Thi hành án. Em nói đúng. Chúng định cướp tài sản của chị. Con Thi hành án rất ngạc nhiên thấy chị đến nộp tiền, chúng có vẻ không tin trong thời gian quá ngắn, một tuần chị không xoay sở được số tiền to như vậy. Thái độ chúng rất miễn cưỡng, thất vọng khi nhận tiền.”

6- Chị Tân cho tôi vô ở nhà 84D Trần Quốc Toản quận 3 là đôi bên cùng có lợi, tôi không hề kể ơn tôi đã ra sức bảo vệ căn nhà 84D Trần Quốc Toản cho ông (đến ngày nay cháu Nguyễn Trí Dũng đang ở) mà ông lại kể ơn ông cho tôi ở trong nhà 84D Trần Quốc Toản và đòi hỏi tôi phải “mang ơn” ông, ông bịa đặt bôi nhọ tôi thì tôi cũng phải câm mồm. Nhà tuy rộng nhưng tôi chỉ ở trong căn phòng gác lửng có 12 mát vuông thôi, trong nhà ngoài cái tủ lạnh chị Tân đem qua cho tôi mượn, cái quạt máy của tôi thì không có bất cứ tài sản gì, vì tôi cũng bị cộng sản xông vào nhà cướp đoạt tài sản, trong khi tôi thế cô sức yếu, tôi sống ở đó chỉ một mình. Hay ông muốn bây giờ tôi phải trả tiền thuê phòng cho ông? Vậy tôi có nên đòi tiền xương máu mà vì những bài viết bênh vực ông tôi bị cộng sản đánh đập, bắt nhốt trái phép trong trụ sở Côn an phường (liên lụy đến anh em tín hữu DCCT vì họ đi chung với tôi), bị xé quần xé áo, bị cướp tài sản trong thời gian tôi ở tại nhà số 84D Trần Quốc Toản không? Tôi có nên đòi ông tiền công sức xương máu của tôi khi tôi tư vấn pháp luật, viết đơn, đăng tải lên mạng internet để kêu gào cho ông không? Điếu Cày có dám liên lạc hỏi chị Dương Thị Tân vào thời điểm đó cả Sài Gòn có ai cả gan giúp chị những việc ấy không? Chị Tân cũng nên trả lời đúng sự thật, đừng vì tình cảm mà nói những điều dối trá.

7- Anh em ở đây người ta năn nỉ tôi lấy cái hình stt của ông Nguyen Dan Que xuống, tôi đã cho nó vào chế độ “only” rồi, nhưng có vẻ như Điếu Cày chưa muốn tôi dừng lại nên vẫn tiếp tục dùng ngoa ngôn xảo ngữ dối trá để đổi trắng thay đen. Tình hình này nếu thấy cần thiết tôi phải đưa stt của ông Nguyen Dan Que lên. Người bị ông xúc phạm là tôi chớ không phải là họ. Tôi đã nói rồi, không ai được quyền nhân danh cái chung để chà đạp lên quyền lợi, danh dự và nhân phẩm cá nhân khác.

Điếu Cày, ông thật không biết điều chút nào. Ông chỉ nhìn thấy cái mà ông bỏ ra, nhưng không bao giờ chịu nhìn thấy cái người khác đã làm cho ông.

GIÁM SÁT VIÊN ANDREW ĐỖ TẶNG CỜ VÀNG CHO TẠ PHONG TẦN

Giám sát viên Andrew Đỗ tặng cờ vàng cho Tạ Phong Tần
Hôm 22/9/2015 (tức 3 ngày sau khi Tạ Phong Tần đến Mỹ), ông nhà báo Đinh Quang Anh Thái thông báo cho tôi biết là đã nhờ Điếu Cày chở tôi đến Văn phòng Giám sát viên quận Cam-ông Andrew Đỗ vì ông ấy muốn gặp Tạ Phong Tần. Tôi nghĩ ông Andrew Đỗ là người đại diện cho cư dân quận Cam (dân cử) tôi mới đến cũng nên gặp ông để chào hỏi cho phải phép, nên tôi đồng ý.

Không có ai thông báo cho tôi biết chương trình như thế nào. Thật bất ngờ, khi tôi vừa bước vào phòng làm việc thì ông Andrew Đỗ tươi cười đi nhanh lại phía tôi, giơ tay bắt tay tôi thật chặt như gặp người thân từ xa mới về. Tôi chỉ là một người bình thường, nếu tôi trở thành công dân Mỹ thì tôi cũng là một công dân bình thường như tất cả cư dân quận Cam chớ có danh vọng, địa vị, tiền bạc, chức vụ gì mà ông Andrew Đỗ phải xun xoe cầu cạnh tôi. Cách hành xử của ông Andrew Đỗ làm tôi nhớ lại khi tôi ở Việt Nam, 47 năm qua chưa có quan chức dân cử nào đối xử với tôi như vậy dù tôi cũng là đảng viên, cán bộ công chức nhà nước.

Bỏ qua các câu xã giao ông Andrew Đỗ hỏi thăm sức khỏe, tình hình này nọ đi cho nó nhanh, cái này báo, đài đã tường thuật rồi. Tôi chỉ kể lại tình tiết mà báo, đài không nói thôi.

Là thế này, ông Andrew Đỗ nói tiếng Việt không sỏi lắm, nhưng ông cố gắng nói bằng tiếng Việt cho tôi hiểu và trịnh trọng đứng dậy trao cho tôi tấm khung kiếng to đùng (xem hình kèm theo) và một lá đại kỳ VNCH, một huy hiệu của Văn phòng Giám sát viên quận Cam. Tôi cũng dứng dậy nhận một cách trân trọng bằng hai tay và cám ơn ông Andrew Đỗ.

Lúc này, trong phòng có năm, sáu người là phóng viên báo, đài. Tôi khẳng định như vậy vì tôi thấy tay họ cầm máy ảnh chuyên dùng, camera và micro. Lúc này tôi không biết họ là ai, tên gì, báo đài nào, nhưng thấy họ liên tục bấm máy ảnh, chỉa camera về phía tôi và ông Andrew Đỗ. Có vài người muốn phỏng vấn tôi, nhưng ông Điếu Cày che chắn họ, giơ hai tay chéo nhau trước mặt tôi để làm hiệu kêu tôi đừng trả lời phỏng vấn, đồ thời hối tôi đi về sớm.

Trước đó, ông Điếu Cày đã nói với tôi: “Anh qua đây trước nên biết ai là cộng sản, ai không cộng sản. Em muốn gặp ai, muốn trả lời phỏng vấn thì phải hỏi ý kiến anh trước. Coi chừng nó là cộng sản.” Tôi nghe vậy bực tức đã phản bác lại rằng: “Nó cộng sản cũng kệ cha nó, tại sao trong nước không sợ cộng sản mà qua đây sợ cộng sản. Kể cả tụi báo Nhân Dân hay VTV là phỏng vấn cũng chơi luôn, quan trọng là nó dám đăng nguyên xi câu trả lời hay không thôi.” Nổi nóng nhưng không muốn cãi, mình ở trong nước đã mất quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí rồi, nhưng tôi vẫn cứ trả lời phỏng vấn các đài, báo hải ngoại. Tự dưng qua đây xứ tự do mà mất quyền ăn nói của mình là sao?

Vì vậy, thấy thái độ ngăn cản báo chí của ông Điếu Cày thì tôi nhất định phải trả lời phỏng vấn cho bằng được. Tôi giơ tay lên nói lớn: “Cho tôi chút ý kiến. Tôi muốn nói về cảm nghĩ của tôi”. Lập tức, có mấy cái micro chỉa về phía tôi. Tôi nói to, chậm rãi, nhấn mạnh từng tiếng rằng:

“Tôi rất vinh dự được nhận lá cờ này… Lá cờ này ở miền Nam trước đây đã cho người dân quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí. Có thể nói lá cờ này đại diện cho quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của người Việt Nam. Ở Việt Nam chúng tôi bị cộng sản cướp mất quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận. Lá cờ này, tượng trưng cho người Việt hải ngoại, đã giúp tôi ngày hôm nay có quyền tự do đó”.

Chúng tôi đi về. Sau này tôi mới biết trong số phóng viên ngày hôm đó có ông Đoàn Trọng và ông Trần Nhật Phong. Cái khung, lá cờ tôi vẫn giữ, còn huy hiệu thì tôi đã tặng cho một người bạn bên Úc có sở thích sưu tầm huy hiệu lạ rồi.

* Bài phản ánh văn phong và quan điểm riêng của tác giả, sống tại Little Saigon, California.

28/2/2018

© Tạ Phong Tần
Sự Thật và Công Lý

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad