Nỗi oan khiên thấu tận trời xanh...! - Người Đưa Tin -->

Breaking

Post Top Ad

Thứ Sáu, 2 tháng 7, 2021

Nỗi oan khiên thấu tận trời xanh...!


Nhìn người Mẹ khóc cạn nước mắt, ôm quan tài mà thấy cảm thấy chạnh lòng, mà đau xót.

Chưa bao giờ, một sự kiện về một cái chết của một quân nhân lại gây sự chú ý công luận như Chiến sỹ Trần Đức Đô.

Một cái chết treo trên đầu cả đất nước một câu hỏi rằng: sao lại có thể bất công đến như thế?

Bất công vì cái chết của em Đô vẫn chưa được làm rõ, thân xác em vẫn còn nỗi oan khiên chưa được tường minh, mà cả một hệ thống chính trị lao vào bao che kẻ thủ ác. Bịt kín mọi thứ, để vùi sự thật theo em xuống nấm mồ nghiệt ngã. Nhưng có một sự thật không thể che giấu nổi đó là tội ác của nhà cầm quyền Việt Nam!

Đô, một quân nhân đầy hoài bão, nhiều ước mơ về một tương lai phụng sự đất nước, phụng sự tổ quốc, khi chết đi không phải vì chết bởi họng súng của kẻ thì mà chết bởi đồng chí, đồng đội. Nỗi oan khiên của Đô sẽ theo Đô xuống cửu tuyền, nhưng người ở lại sẽ chịu sự đau đớn vô cùng tận.

Chuỗi quãng đời còn lại, người Mẹ sẽ sống với sự dằn vặt, day dứt, hay là sự tiếc nuối vì đã lỡ giao nhầm con mình cho giặc.

Cho dù các ông che giấu gì đi chăng nữa, thì ai cũng biết Đô là một quân nhân hiền lành, có ước mơ chứ không thể tin được Đô chết vì do tự tử.

Một cái chết treo trên đầu cả đất nước một câu hỏi rằng: sao lại có thể bất công đến như thế?

Điều làm cả xã hội phẫn nộ những ngày qua, là vì Nhân dân tưởng rằng Quân đội là nơi rèn luyện nhân cách, rèn luyện vun đắp lòng yêu nước, sự đoàn kết trong quân, nhưng họ đã lầm, qua vụ của Đô, họ nhận ra rằng, quân đội Việt Nam không hề như thế, và biết bao vụ “tự tử” như thế họ mới thấy, giao con cho quân đội chẳng khác nào giao cho giặc. Và ai cũng sợ, ai cũng lo âu, vì ngày mai con em họ sẽ có như Đô không?

Nhìn người Mẹ khóc cạn nước mắt, ôm quan tài mà thấy cảm thấy chạnh lòng, mà đau xót.

Phải chăng, sâu trong tận đáy lòng người Mẹ kia đang thầm trách bản thân mình giá như bán cả gia tài để đút lót để ngăn cản Đô đi vào quân đội thì Đô đã không chết?

Ánh mắt tận cùng đau đớn ấy phải chăng muốn nói, giá như Đô vẫn bé bỏng như thuở nằm nôi thì thật tốt biết nhường nào... giá như... và nhiều thứ giá như khác nữa... không biết phải đối mặt với sự đau đớn xen lẫn day dứt ấy như thế nào.

Nếu ai có lương tri, xin hãy nhớ tới Đô như một nạn nhân của tội ác tày trời đã bị vùi lấp bởi họng súng quân mình, đừng xem Đô là một kẻ hèn nhát tự sát như lời bịa đặt ác ôn của những kẻ sát nhân.

Trong đớn đau tột cùng ấy, tôi xin trích 2 câu của TTY nói lên nỗi lòng này:

“Chút rượu hồng đây xin rưới xuống
Giải oan cho cuộc biển dâu này”.






   Mời xem thêm »


© Phạm Minh Vũ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad